Chương IV Năm Dấu Thánh II "Cha ơi, có quà cho cha
đây," một thầy nói với Cha Piô. "Món quà măi
từ Thụy Điển." Đôi mắt sâu đen của Cha
Piô nh́n vào cái hộp nhỏ mầu nâu. "Món quà cho
tôi?" Ngài mở ra và mỉm cười, tay giơ lên một
đôi giầy vải mềm mại. "Món quà thật ư
nghĩa." Thầy ḍng gật đầu,
"Thật như vậy. Có lẽ bây giờ đôi chân
cha không c̣n làm cha đau đớn nhiều." Cha Piô rất hài ḷng. Ngài đi về
pḥng và t́m một đôi vớ, cẩn thận xỏ vào
đôi chân sưng húp và tránh đụng đến các vết
thương. Rồi ngài mang đôi giầy mới. Chân và
cổ chân của ngài vẫn tiếp tục sưng tấy,
nhất là chân bên phải. Ngài đứng dậy, đi thử
đôi giầy mới. Vết thương có vẻ không
c̣n đau như trước, nhưng khi cất bước
ngài vẫn phải kéo lê đôi chân và dáng đi vẫn chậm
chạp, không vững và ngập ngừng. Ngài t́m được một cái
gương soi mặt và nh́n ngắm ḿnh. Ngài thầm nghĩ,
Mới ba mươi mốt tuổi mà đă là một ông
già tàn tật. Ngài đưa tay xoa bộ râu và vuốt mớ
tóc ḷa x̣a trên trán. Đôi mắt sâu của ngài vẫn trong
sáng, và ngài trông không có vẻ khổ sở lắm--nếu
không phải đi lại hoặc đứng quá lâu. Chiếc
áo ḍng nâu dài che kín vết thương cạnh sườn
và đôi găng tay--được cắt phần bọc
các ngón tay--bao phủ các vết thương đang hé mở
và rỉ máu. Sau này ngài đă lên kư và cân nặng đến
165 cân Anh. Tuy vậy, ngài vẫn mảnh khảnh, cao
năm "feet" mười "inches", nhưng bộ
áo ḍng thùng th́nh khiến ngài có vẻ to lớn hơn. Ngài nh́n ḿnh trong gương lâu
hơn chút nữa. Trên gương mặt nghiêm nghị của
ngài có vẻ buồn u uẩn và thầm kín. Ngài cũng thấy
chứ. Dường như đó là khuôn mặt của một
người lạ đang nh́n ngài. Ngài th́ thầm nói với
khuôn mặt trong gương, "Mi, không bao giờ thoát khỏi
sự đau khổ." Ngài quay ḿnh và tần ngần nh́n
cánh cửa trước khi đi ra. Ngài tự nhủ:
"Ai bắt đầu yêu thương phải chuẩn
bị chịu đau khổ." Ở bên ngoài, giống như một
cuộc náo loạn. Một thầy gặp ngài ở hành
lang cho biết, "Họ đến cả hàng ngàn
người." Cha Piô gật đầu, "Cha biết."
Ngài có vẻ lo âu, "Thầy có nghĩ là họ hỗn
loạn không?" Thầy ḍng nhún vai. "Có người
nói họ đă hỗn loạn rồi. Hàng ngày phải có
cảnh sát đến đây trông chừng đám đông.
Cha có biết không?" Cha Piô cau mày ngạc nhiên và lưỡng
lự mạo hiểm đi ra ngoài. Một cách chậm chạp
và khó nhọc ngài bước qua đám đông đang tụ
họp ở các hành lang. Ngài cố nở nụ cười,
và dừng chân để nói chuyện một cách thân mật
với một bà già, lưng c̣ng v́ tuổi tác và bệnh hoạn.
Từ từ ngài cảm thấy một hạnh phúc mới
và sự nhiệt t́nh, ngài đưa tay chúc lành cho đám
đông. Trời đă cuối thu và gió
đông đă bắt đầu thổi qua tu viện
Đức Mẹ Ban Ơn. Nhưng ngày nào cũng như
ngày nào. "Đám đông này phá rối trật tự công
cộng," một viên cảnh sát trung ương lầu
bầu. Ông đưa tay ngoắc một cảnh sát viên
đang lảng vảng ở cửa, "Anh kia. Đă
đến lúc chúng ta phải chấm dứt hành động
này. Tôi muốn anh bắt cái ông linh mục đó." Viên cảnh sát miệng há hốc,
"Cha Piô?" "Phải. Cái ông đó." Viên cảnh sát bất măn đi về
phía tu viện. Ông thấy con đường chật ních
những xe cộ đủ loại, xe tư, xe công cộng,
ngay cả những chiếc xe dài như toa xe lửa. Gần
cổng vào tu viện, đàn ông, đàn bà, và trẻ em
đang vây quanh một linh mục trẻ tuổi, tóc
đen với chiếc áo ḍng mầu nâu. Ông thấy họ
tiến đến hôn tay ngài và ngài chúc lành cho họ. Ông cố chen vào đám đông và hỏi,
"Có phải là Cha Piô không?" "Đúng vậy," một phụ
nữ ở trước mặt ông trả lời. Bà quay
mặt liếc nh́n ông và nói, "Ngài thật lạ lùng phải
không? Chúa đă để ngài sống giữa chúng ta." Viên cảnh sát bỏ ra về. Ông
nói với vị chỉ huy, "Cha ấy chẳng làm ǵ
sái quấy cả." Ngay lập tức, viên cảnh sát
bị sa thải, và một người khác được
thay thế. Nhưng lần này cũng vậy. Viên cảnh
sát trở về mà không bắt Cha Piô. Vị chỉ huy tuyên bố,
"Chính tay tôi phải đi bắt mới được."
Ông nhét đôi c̣ng vào túi. Khi ông đến tu viện, trời
đă sẫm tối v́ những đám mây mưa nặng nề
lơ lửng trên bầu trời mùa đông. Mọi
người đều đi ăn
trưa, ngoại trừ Cha Piô vẫn c̣n lê bước
đến từng người. Ông thấy có một bà quỳ
xuống chân ngài, tay ôm chặt đứa con. Bà nài nỉ, "Cha Piô. Xin giúp con
tôi. Nó bị câm và điếc." Ngài nh́n đứa bé nhỏ xíu
trong ṿng tay bà mẹ. Ngài hỏi, "Tên của cha là
ǵ?" Khuôn mặt nhỏ xíu của đứa
bé quay lại và trả lời, "Cha Piô." Vị chỉ huy há hốc miệng,
và ông thấy người mẹ vui sướng như
điên ôm đứa con bước ra khỏi đám
đông. Cha Piô quay sang hỏi vị chỉ
huy, "Ông muốn ǵ?" Ông ngoan ngoăn thưa, "Con muốn
xưng tội." "Được," Cha Piô nói,
"đi theo tôi." Ngài chỉ vào chiếc áo choàng dầy
cộm của ông và nói một cách ráo hoảnh, "Hăy cẩn
thận. Đừng để đôi c̣ng đó làm ông bị
thương." |
|